Thursday, May 17, 2007

Ngôn Từ Không Tả Nổi Quê Hương


Quê Hương đôi chữ diệu vời
Ngàn câu văn tự chưa thôi hết vần
Một dải đất nhỏ quen thân
Gói trọn tâm trí, ân cần, nhớ thương
Tổ quốc xa cách dặm trường
Ngàn khơi cách trở đại dương mịt mờ
Chữ này không thể là thơ
Bởi trong ngần ngại, ngôn từ vô âm

Quê hương tôi - vẫn thăng trầm
Khi nào ôm mảnh đất trần nghỉ ngơi ?

Nhìn Người Lại Nhớ Đến Ta !


mưa thảng thốt
rơi giọt
rụng
tơi bời
sấm sét dọc ngang
cắt xé
trăm - ngàn
mảnh mây mù
bão giông
vụn vỡ

thềm nhà
đầu ngõ
cây đổ
mảnh cửa kính vỡ tan
cứa vào lòng bàn tay
từng người
đau nhói

có em nhỏ
vừa tròn hai tuổi
nước lũ cuốn xuôi dòng
khi đang mơ giấc mộng thần tiên

có người cha
chở con đi học
nước lũ cuốn xuôi dòng
khi đang kể chuyện cổ tích ngày xưa

có người mẹ
với tay níu con thơ
đang vùng vẫy trong muôn vàn bão lốc

bao mảnh đời nát vụn
giữa
mưa,
bão,
giông,
lũ lụt,
lốc cuốn.

run run !

thiên nhiên ơi !
sao hoài nghiệt ngã

nhìn cảnh nơi đây
ta xót xa
quặn lòng
nhớ về một mảnh đất xa xôi lắm
nơi mang tên "quê hương - chữ S nhỏ nhắn"

cũng nơi đó
lũ lụt triền miên
cuốn theo bao ước vọng ba miền: Nam , Trung, Bắc

thiên tai nơi đây
hội đoàn khắp nơi nương tay trợ giúp
chính phủ tận tình hỏi thăm

nơi quê nhà
(nói ra thêm đau nhói tâm can
và hận thêm những "quả tim khô khốc")
trợ cấp bị cắt bớt
giúp đỡ bị nghi ngờ
thiện nguyện bị ngồi tù
nạn nhân thêm đói khổ

riêng những "quả tim khô khốc"
(đã khô cạn chữ Nhân Ái từ lâu)
vẫn ngang nhiên
ăn chận trước / sau
vung tay vơ vét
(từ tận đáy lòng người dân khốn khổ)
sống thản nhiên
vàng ròng, nhung gấm
giữa đói nghèo, bệnh tật, thiên tai !

hận nổi không ?
và căm ghét đủ không ?
khi "trái tim khô khốc"
đã thiếu lòng nhân bản

hôm nay
ta ngồi nhìn cảnh hoang tàn khắp chốn
nơi đất khách, quê người
bỗng nhói lòng
nhớ về chốn - Quê Ơi !!!

(viết cho cảnh thiên tai sau những trận bão lốc - Tonardo và mưa lũ lụt tại Hoa Kỳ
và viết cho mảnh đất hình chữ S thân thương)

Friday, January 5, 2007

Về Lại Đây


Ta về đây tìm lại những dư âm
Rũ lớp bụi mờ hoang nơi xứ lạ
Ta rong chơi giữa bao dòng nghiệt ngã
Nay trở về mong vất vả nhạt phai

Ta về đây tìm lại một ngày mai
Giọt mồ hôi nhỏ trên tay của mẹ
Đất phèn chua lơ thơ vài gốc rạ
Những con đường đang vật vã tuổi xuân

Ta về đây tìm lại những ân cần
Ngôi trường cũ tiếng ê a đọc sách
Tuổi thơ rong chơi trên những con đường đất
Chớp mắt, thoáng rồi, đánh mất tuổi thanh xuân

Ta về đây tìm lại lũy tre xanh
Nơi ba ngả lưng cho mồ hôi ráo bớt
Nơi mẹ trút bình toong hứng từng giọt nước
Con thả mình theo tiếng sáo,đàn trâu

Ta về đây tìm ký ức thuở nào
Đã đánh đổi bằng muôn ngày lạc lối
Thân viễn xứ, nhìn tâm hồn nhức nhối
Thấy chính mình vật vã nỗi niềm riêng

Ta về đây xóa sạch hết ưu phiền

Du Khúc 15

(viết cho Oklahoma City, OK.
và cho Miền Nam VN)

Giông bão qua
nhưng tàn khốc còn đây
nhà đổ nát
tàn cây không đứng nổi
gạch nát
tường nghiêng
xác trẻ vô tội
thảng thốt - tiếng lòng
rơi giọt
hoàng hôn !

đỏ hoe mắt
cha khóc con - lạc hồn
tiếng ngắc ngứ
con khóc mẹ - mất tích
bụm mặt
hai bàn tay
run run
nấc
tơi bời
thềm nhà
đầu ngõ
tả tơi

tim vỡ nát
lòng ta bật máu tươi
bao tiếng khóc
không thoát ra thành tiếng
chỉ còn nấc nghẹn
tim ta đau điếng
thương kiếp sống người
đau khổ đầy - vơi

chẳng kể chi
nơi quê Việt xa vời
hay đất Mỹ
sống buông trôi
thư thả
thiên tai đến
trời kêu ai - nấy dạ !
đùm bọc nhau
yêu thương mãi nhé người !

Du Khúc 14

(vài chữ cho quê Việt)

em vẫn ước
làm thiên thần cánh mỏng
chiếc đũa thần
khua mãi ở trên tay
đàn trẻ thơ
đùa nghịch mãi thơ ngây
giữa nhân gian
chim muông hoài thánh thót

em vẫn ước
làm thiên thần cánh biếc
quê hương nghèo
hạnh phúc nở đầy hoa
thiên tai hết
mọi gia đình hòa ca
tuyệt vọng tan
niềm vui đem chia xẻ

em vẫn ước
làm thiên thần - dẫu nhỏ
phép thần tiên
xoa dịu những tang thương
những em thơ
lại vui vẻ đến trường
người già - trẻ
không còn lo tai biến

em vẫn ước
làm thiên thần bất diệt
cộng vạn lòng
lũy thừa mọi khát mong
xẻ chia thêm
những nhân ái bao dung
trừ tất cả
bao tuyệt vọng - đau đớn

em ước mãi
làm thiên thần muôn chốn
đem tình người
reo rắc giữa lòng nhân
bao oán than
những khắc khổ - tủi thân
sẽ tan biến
như chưa bao giờ có

Và em vẫn mãi ước ...