Thursday, May 17, 2007

Ngôn Từ Không Tả Nổi Quê Hương


Quê Hương đôi chữ diệu vời
Ngàn câu văn tự chưa thôi hết vần
Một dải đất nhỏ quen thân
Gói trọn tâm trí, ân cần, nhớ thương
Tổ quốc xa cách dặm trường
Ngàn khơi cách trở đại dương mịt mờ
Chữ này không thể là thơ
Bởi trong ngần ngại, ngôn từ vô âm

Quê hương tôi - vẫn thăng trầm
Khi nào ôm mảnh đất trần nghỉ ngơi ?

Nhìn Người Lại Nhớ Đến Ta !


mưa thảng thốt
rơi giọt
rụng
tơi bời
sấm sét dọc ngang
cắt xé
trăm - ngàn
mảnh mây mù
bão giông
vụn vỡ

thềm nhà
đầu ngõ
cây đổ
mảnh cửa kính vỡ tan
cứa vào lòng bàn tay
từng người
đau nhói

có em nhỏ
vừa tròn hai tuổi
nước lũ cuốn xuôi dòng
khi đang mơ giấc mộng thần tiên

có người cha
chở con đi học
nước lũ cuốn xuôi dòng
khi đang kể chuyện cổ tích ngày xưa

có người mẹ
với tay níu con thơ
đang vùng vẫy trong muôn vàn bão lốc

bao mảnh đời nát vụn
giữa
mưa,
bão,
giông,
lũ lụt,
lốc cuốn.

run run !

thiên nhiên ơi !
sao hoài nghiệt ngã

nhìn cảnh nơi đây
ta xót xa
quặn lòng
nhớ về một mảnh đất xa xôi lắm
nơi mang tên "quê hương - chữ S nhỏ nhắn"

cũng nơi đó
lũ lụt triền miên
cuốn theo bao ước vọng ba miền: Nam , Trung, Bắc

thiên tai nơi đây
hội đoàn khắp nơi nương tay trợ giúp
chính phủ tận tình hỏi thăm

nơi quê nhà
(nói ra thêm đau nhói tâm can
và hận thêm những "quả tim khô khốc")
trợ cấp bị cắt bớt
giúp đỡ bị nghi ngờ
thiện nguyện bị ngồi tù
nạn nhân thêm đói khổ

riêng những "quả tim khô khốc"
(đã khô cạn chữ Nhân Ái từ lâu)
vẫn ngang nhiên
ăn chận trước / sau
vung tay vơ vét
(từ tận đáy lòng người dân khốn khổ)
sống thản nhiên
vàng ròng, nhung gấm
giữa đói nghèo, bệnh tật, thiên tai !

hận nổi không ?
và căm ghét đủ không ?
khi "trái tim khô khốc"
đã thiếu lòng nhân bản

hôm nay
ta ngồi nhìn cảnh hoang tàn khắp chốn
nơi đất khách, quê người
bỗng nhói lòng
nhớ về chốn - Quê Ơi !!!

(viết cho cảnh thiên tai sau những trận bão lốc - Tonardo và mưa lũ lụt tại Hoa Kỳ
và viết cho mảnh đất hình chữ S thân thương)