Cha nhắc chuyện tuổi thơ
xa lắc
cái thuở:
- trốn học đi bắt dế
- đánh đáo
- thả diều
Mẹ nhắc về khoảng trời
mộng mơ
nơi có:
- hàng me xanh
- cây phượng vỹ
- trang lưu bút
- tà áo trắng
khắc vào tim một thuở xuân thì
Em
ngơ ngác
ngẩn ngơ
chừng như không hiểu nổi
một nơi xa nửa vòng trái đất
bản đồ hình chữ S nhỏ nhoi
Mẹ và Cha mòn mỏi nhớ hoài
tên Việt Nam - gọi Quê Cha Đất Tổ
một nơi xa
có:
- Ngoại bạc phơ tóc trắng
ngóng cửa đợi con cháu trở về
- Nội còng lưng mòn mỏi
trông từng giờ gặp được những đứa con, cháu từ xa
- khúc ruột, núm nhau của Mẹ Cha còn đó
ngày lễ tết, giỗ chạp - đầy đủ họ hàng sum họp
(chỉ thiếu Mẹ Cha & cùng gia đình chúng ta chưa về)
Bây giờ
Em
ngơ ngác
ngẩn ngơ
chừng như không hiểu nổi
nhưng sẽ có một ngày
Em sẽ đặt chân lên mảnh đất quê mình
để cảm hết những gì Mẹ Cha vẫn thường nhắc nhở
để nghe hết hơi thở của Đất Mẹ Việt Nam
để hiểu hết lịch sử, văn hóa Việt của hơn bốn ngàn năm
và gặp lại đầy đủ bà con thân thích
(dù sẽ có người đã ra đi vĩnh viễn)
Giao khúc này gửi lại cho các Em tôi
và cho Việt Nam yêu dấu
Tuesday, December 5, 2006
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment