Tuesday, June 30, 2009

Thương thay dân tộc lầm than

Nhật Hà

Thương thay cho dân tộc Việt Nam vì đức tính nhân nhượng, dĩ hòa vi quý, hay vì lòng tin đã bị đánh cắp bởi sự nhẹ dạ. Hay bởi tại tính lạc quan vô căn cứ, hay khả năng hạn chế không thể đoán định được "bên kia bờ ảo vọng" là một thế giới như thế nào đang tất yếu hình thành từ thực tế?
Sự nhầm lẫn đến độ "giao trứng cho ác" đã mấy chục năm nay! Kể ra thì cũng quá muộn, nhưng muộn còn hơn là không bao giờ, đã đến lúc chăng, mỗi người dân Việt ý thức được quyền làm người của mình, không còn sợ hãi bởi quyền lực đen tối đã cướp đoạt chiếc áo chính danh.
"Quyền tự do" của người dân Việt có thể sẽ muôn đời là món xa xỉ nếu tự bản thân mỗi người dân không tự nhận thức được rằng lâu nay nó đã bị tước đoạt quá nhiều.
Quyền tự do, chính là cái quyền được hít thở một bầu không khí trong lành, được uống từ một nguồn nước trong sạch, được nghe một bản nhạc êm đềm, được đọc những áng văn hay, rồi được thưởng thức những sản phẩm tinh hoa của trí tưởng tượng bay bổng diệu kỳ của chính mình và của đồng loại...
Và rồi cái quyền cơ bản nhất, có ý nghĩa nhất, thể hiện tính Người nhất chính là quyền được nói lên suy nghĩ, ước vọng, bầy tỏ ý kiến về một vấn đề nào đó. Sự tự do của con người không phải là cái tự do của con trâu con bò hay con gà con chó, nhưng là quyền tự do của con người trong thời đại văn minh.
Tiếc rằng, lâu nay, người dân Việt đã được ban phát sự tự do của phần Con: tự do băng hoại, tự do lừa đảo, tự do suy đồi, tự do nhục nhã, tự do nô lệ và cả tự do đi tù khi mà mỗi người dân là một tù nhân dự khuyết…
Lâu nay người dân Việt đã im lặng, đã nhẫn nhịn, đã để quá nhiều thời gian và cơ hội cho bọn “lưu manh giả danh chính khách” đục khoét, vơ vét của dân sức dân, kết thân và đi đêm với ngoại bang... hòng kiếm tiền bỏ túi riêng, miệng lưỡi thì hứa hẹn thề thốt những lời tâm huyết, nhưng dã tâm thì vừa tham vừa ngu.
Ôi cái lưỡi của cộng sản, còn thứ gì độc dữ hơn không?
Càng ngày, bọn chúng càng thể hiện sự thối nát, phản động đến cùng cực, trơ mặt với nỗi đau của người dân, cướp bóc trắng trợn tài sản, xương máu đồng loại phục vụ cho bầy đàn của chúng, ngược lại luôn cung cúc phụng thờ ngoại bang, tôn thờ kẻ thù dân tộc, rước voi giày mả tổ cha ông.
Mối hiểm họa đó đang từng bước gặm nhấm, bào mòn, dấn sâu và có nguy cơ tàn phá hủy diệt dân tộc này, đất nước này, nó đã và đang tàn phá kinh tế, giáo dục, văn hóa dân tộc, nó làm tê liệt ý thức tự chủ của mỗi người Việt hôm nay... bằng nhiều phương cách mưu chước mà mỗi con người đơn lẻ thật khó nhận ra.
Song, đến thời điểm này, những con người xuất chúng của dân tộc đang xuất hiện ngày càng nhiều, đó là những nhà lãnh đạo tinh thần của các tôn giáo, những nhà văn, nhà thơ nhà báo còn có lương tâm, không cam chịu thân phận bồi bút nô lệ, những cô gái thông minh xinh đẹp, những chàng trai hào hoa mà quả cảm...
Họ được Thượng Đế ban cho một trí tuệ, lòng quả cảm hơn người và họ cũng nhận lãnh lấy trách nhiệm dấn thân hơn người dù họ biết rằng với thế lực bạo quyền này, đó là một con đường nguy hiểm. Nhưng, họ đã dấn thân.
Hy vọng rằng đây là những cánh én báo hiệu mùa xuân!
Tín hiệu từ những con người quả cảm đó đã dấy lên trong mỗi người dân Việt mối quan tâm sâu sắc đến tình hình đất nước.
Những con người nhỏ bé vốn chỉ "côi cút làm ăn toan lo nghèo khó" nay đã thấy xót xa cho những phận người lưu lạc làm nô lệ cho thiên hạ hòng kiếm sống nơi đất khách, xót xa hơn khi ngư dân miền Trung phải bó tay, bóp bụng, xếp lưới phơi thuyền ngay trên vùng biển nước nhà.

Những con người đó đã biết xót, biết đau cho Ải Nam quan, Hoàng Sa, Trường Sa, lãnh thổ và lãnh hải, cơ đồ ngàn đời nay của cha ông từng tốn núi sông, biển máu xây đắp và bảo vệ đang dần dần biến vào tay ngoại bang với cả hàng chục khẩu hiệu, chữ vàng trên máu đỏ.
Những người có lương tri đã biết phẫn nộ: Phẫn nộ khi “chủ trương lớn của đảng” đang bán đứng Tây Nguyên cho bọn xâm lược, phẫn nộ hơn khi những tiếng nói yêu nước thương dân đang bị từng bầy đàn xỉa xói, hùa nhau bóp méo xuyên tạc nhằm dập tắt những tiếng nói lương tri còn sót lại với chiêu bài “chống diễn biến hòa bình”...
Càng phẫn nộ hơn, khi những tiếng kêu từ đáy lòng yêu nước, thương dân đã bị đàn áp và đè bẹp bằng trăm ngàn thứ ngôn ngữ đầu đường xó chợ, bằng muôn vạn cách bẩn thỉu nhất và xã hội văn minh không thể tưởng tượng ra.
Thật đau xót cho thân phận người Việt Nam đã tự lừa bịp, huyễn hoặc chính mình bằng những ngôn từ xa lạ, kiêu ngạo và ngu xuẩn bởi thứ tôn giáo nhập ngoại bất hảo và phản động mà chính nơi sinh ra nó đã đào sâu, chôn chặt từ lâu – tôn giáo Mác – Lê.
Thật đau xót cho thân phận người Việt Nam, qua những cuộc chiến tranh nồi da xáo thịt để mang lại cho mình thân phận tôi đòi ngày nay, để lại bước đi những bước lầm than ban đầu trên con đường đi tìm ánh sáng văn minh của nhân loại.
Thật đau xót, thế giới đã vượt xa cái văn minh của dân tộc này từ vài chục năm đến hàng thế kỷ, lẽ nào người Việt Nam bây giờ lại phải lên đường đi đòi từ chính người Việt Nam cái mà mình đã từng đòi từ tay đế quốc thực dân cách nay gần thế kỷ - Quyền tự do ngôn luận.
Có được quyền đó con người mới thực sự NGƯỜI hơn. Con đường sắp tới là vô cùng gian nan như chúng ta đã thấy, bởi những tên cướp hiện nay mang bộ mặt của người Việt mang dã tâm của ngoại bang và âm mưu của bọn quan thầy ma quỷ.
Nhưng không lẽ buông xuôi?

Hà Nội, 25/06/2009
Nhật Hà

No comments:

Post a Comment