Mẹ tôi là Mẹ Việt Nam
Ngàn năm ghi nhớ muôn đời kính yêu
Ngày nay tóc Mẹ bạc nhiều
Vì thương con cháu trăm chiều khổ đau
Đứa thì biền biệt tâm hao
Đứa thì nhứt quyết đi vào chiến khu
Mẹ đà chờ đợi mấy thu
Ngày qua tháng lại năm thu đã tàn
Mẹ tôi đau xót vô vàn
Núi xương sông máu ngập tràn quê hương
Dân lành đày đọa thảm thương
Biết bao thù hận vấn vương ngập lòng
Mẹ tôi là Mẹ Việt Nam
Thương con thương cháu thương nòi Rồng-Tiên
Nước non của Mẹ thiên nhiên
Mấy đời giòng giống trung kiên giữ bờ
Bổng đâu sóng gió bất ngờ
Làm cho quê Mẹ ngọn cờ rã tan
Mẹ đành nhận chịu gian nan
Chờ ngày quật khởi bình an quê nhà
Mẹ ơi ! Hỡi Mẹ Việt Nam
Đàn con của Mẹ sẽ về ngày mai
Đem nhiều hứa hẹn tương lai
Dựng non dựng nước chẳng ai sờn lòng
Không còn cho Mẹ đợi trông
Sẽ về với Mẹ bên dòng sông xưa.
Việt Dương Nhân
(Paris 15 ème, ngày 10-12-1979
Viết trong những ngày tranh đấu
cho quê hương Việt Nam nơi hải ngoại)
Tuesday, July 21, 2009
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment